#htmlcaption1 #htmlcaption1 #htmlcaption1 #htmlcaption1
Sắc đẹp Châu Á tại HHHV 2014

Đại diện Indonesia, Philippines được đánh giá nổi bật so với các thí sinh trong khu vực tại Miss Universe 2014.


Elvira Devinamira - đại diện của Indonesia tại cuộc thi năm nay. Cô sinh năm 1993, cao 1,78 m.



Thí sinh Philippines, Mary Jean Lastimosa. Cô sinh năm 1987, cao 1,70 m.



Đại diện Thái Lan, Pimbongkod Chankaew. Cô giành ngôi Á hậu 1 cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ Thái Lan 
 2014 và được đẩy lên đi thi quốc tế, do Weluree Ditsayabut từ bỏ vương miện.



Đại diện Trung Quốc - Hồ Ngạn Lương. Cô sinh năm 1989, cao 1,80 m. 


Đại diện Ấn Độ - Noyonita Lodh - thu hút sự chú ý với gương mặt cá tính.


Nhan sắc Nhật Bản, Keiko Tsuji.


Yoo Ye Bin, đại diện của Hàn Quốc. Ye Bin sinh năm 1992, cao 1,71 m. Cô đăng quang Hoa hậu Hàn Quốc năm 2013.



Sharr Htut Eaindra, đại diện của Myanmar.


Rathi Menon, đại diện Singapore. Cô cao 1,72 m.
Read more
Hoa hậu philippines

Janicel Lubina lam lũ từ bé vì gia đình nghèo. Cô nuôi quyết tâm thay đổi vận mệnh và thành công nhờ vẻ ngoài xinh đẹp.


Binibining Pilipinas (Hoa hậu Philippines) là cuộc thi sắc đẹp cấp quốc gia của Philippines. Top 5 cuộc thi sẽ đại diện đất nước tham dự Hoa hậu Hoàn vũ, Hoa hậu Quốc tế, Hoa hậu Liên lục địa, Hoa hậu Siêu quốc gia và Nữ hoàng Du lịch Quốc tế.

Tại đêm thi chung kết Binibining Pilipinas 2015, cô gái 19 tuổi Janicel Lubina giành vị trí thứ hai và được cử tham dự Hoa hậu Quốc tế. Người đẹp mới đây chia sẻ về quá trình thay đổi vận mệnh của mình.

Janicel Lubina sinh ra và lớn lên ở nông thôn. Bố Lubina bị liệt do trúng phong từ khi cô học cấp hai. Mọi gánh nặng cuộc sống dồn lên vai mẹ cô. Trước khi lấy chồng, mẹ Lubina làm người giúp việc cho các gia đình. Hoàn cảnh khó khăn buộc Janicel Lubina sớm phải làm thêm phụ giúp mẹ.

Ban đầu, Lubina ở nhà chăn nuôi trồng trọt, sau đó được mẹ sắp xếp lên thủ đô Manila làm người giúp việc. Cô gái luôn ấp ủ giấc mơ đổi đời: "Mẹ tôi là oshin, tôi không thể bị trói buộc làm oshin cả cuộc đời... Bạn có thể chọn cuộc sống mà mình muốn", cô nói.

Megan Young và Janicel Lubina (trái) tại Hoa hậu Thế giới Philippines 2013. Năm đó, Megan Young đăng quang Hoa hậu, còn Janicel Lubina giành ngôi Á hậu 1.
Cách đây ba năm, một chuyên viên trang điểm nam phát hiện ra Janicel Lubina và khuyến khích cô đi thi nhan sắc. Lần đầu dự một cuộc thi địa phương, cô xếp thứ hai và được phần thưởng là 3.000 peso (tương đương 1,5 triệu đồng). Tiếp đến, Janicel Lubina thi Hoa hậu Thế giới Philippines 2013 (giành ngôi Á hậu 1), Hoa hậu Bikini... Chưa hài lòng với những kết quả đạt được, năm 2015, người đẹp tiếp tục đến với cuộc thi Binibining Pilipinas.

Nhờ phần thưởng trong các cuộc thi sắc đẹp, Janicel Lubina có tiền giúp đỡ gia đình, mua thuốc cho bố. Điều khiến cô vui mừng nhất là năm 2013, cô mua được một chiếc tivi tặng bố mẹ. "Đó không phải tivi màn hình phẳng cao cấp gì nhưng với tôi nó vô cùng quý giá. Vì trước đây bố mẹ tôi chỉ được xem tivi ở nhà hàng xóm... Không những vậy, giờ đây họ còn có thể thi thoảng trông thấy tôi trên tivi", người đẹp kể.

Janicel Lubina thừa nhận, xuất thân nông thôn, cô gặp không ít khó khăn khi rèn luyện về khả năng ứng xử, catwalk, nghi lễ... "Nhưng tôi tự hào về những trải nghiệm mình có. Tôi nghĩ, câu chuyện của bản thân có thể cổ vũ cho nhiều cô gái".

Janicel Lubina đạt nhiều thành tích tại các cuộc thi sắc đẹp.
Những năm gần đây, nhan sắc Philippines đăng quang ở không ít cuộc thi thế giới, đưa quốc gia này trở thành cường quốc hoa hậu. Nhiều cô gái ấp ủ giấc mơ thay đổi vận mệnh, tham gia các lớp đào tạo để thi người mẫu, hoa hậu.
Read more
Bloomberg ví Việt Nam như "con hổ mới" tại châu Á

Sau một vài năm gây thất vọng, Bloomberg cho rằng kinh tế Việt Nam lại đang nổi lên tại châu Á, với những lợi thế về nguồn nhân lực trẻ và tốc độ tăng trưởng ấn tượng.
Tốc độ tăng trưởng GDP của Việt Nam cao thứ 2 thế giới
Theo hãng tin, việc những tập đoàn lớn như Samsumg, Intel đổ tiền vào các nhà máy ở Việt Nam đã đưa quốc gia Đông Nam Á này vươn lên trở thành con hổ tiếp theo tại châu Á. Sau đổi mới từ những năm 1980, kinh tế Việt Nam đã tăng trưởng nhanh chóng, vượt quá 7% trước khi chững lại trong những năm gần đây do sự gia tăng của nợ xấu từ khu vực quốc doanh.


Theo hãng kiểm toán PricewaterhouseCoopers LLP, từ nay đến năm 2050, Việt Nam có thể trở thành một trong những nền kinh tế tăng trưởng lớn nhất thế giới. Không chỉ có lợi thế về chi phí gia công rẻ hơn so với công xưởng của thế giới - Trung Quốc, Việt Nam còn có thể trở thành một điểm đến lý tưởng của các tập đoàn Nhật Bản.

Không chỉ được ví như "con hổ" tại châu Á, nhiều chuyên gia cũng gọi Việt Nam là "ngôi sao" mới tại khu vực sông Mê Kông. Ảnh: Bloomberg.
Ông Vikram Nehru - chuyên gia cấp cao nghiên cứu về khu vực Đông Nam Á của Carnegie Endowment bình luận: "Việt Nam hoàn toàn có thể trở thành nền kinh tế phát triển nhanh nhất châu Á. Chỉ cần giải quyết được những vấn đề trong khu vực quốc doanh, quốc gia này có đủ khả năng để vươn lên mạnh mẽ".

Bloomberg cũng nêu ra hàng loạt những chỉ báo cho thấy kinh tế Việt Nam đang tăng trưởng nhanh chóng. Năm 2014, Việt Nam đã trở thành bạn hàng xuất khẩu lớn nhất vào thị trường Mỹ trong khối ASEAN, vượt qua cả những đối thủ có truyền thống lâu đời như Thái Lan, Malaysia.

Giải ngân đầu tư trực tiếp nước ngoài cũng tăng mạnh suốt 14 năm, riêng năm 2014 đạt mức 12,35 tỷ USD, tăng 7,4% so với 2013 và cao hơn nhiều so với mức 2,4 tỷ USD của năm 2000. Hoạt động của Samsung tại Việt Nam mạnh mẽ tới mức Chính phủ đã cho phép tập đoàn này có một cảng vận chuyển hàng không riêng tại Sân bay quốc tế Nội Bài.

Không chỉ vậy, nhiều công ty lớn khác cũng đang rục rịch chuyển nhà máy từ Trung Quốc sang Việt Nam. Công ty sản xuất máy in Nhật Bản Kyocera Document Solutions tại Việt nam còn đang tính tăng gấp 4 lần sản lượng lên 2 triệu đơn vị từ nay đến tháng 3/2018. Công ty này cũng cho biết, phần còn lại vận hành ở Trung Quốc sẽ chuyển đến Hải Phòng và đến tháng 8/2015 dự kiến xây một nhà máy tiếp theo tại đây. Động thái này cũng đã đưa Việt Nam trở thành công xưởng sản xuất máy in lớn nhất cho doanh nghiệp này.

Chuyên gia Frederic Neumann HSBC Holdings nhìn nhận Việt Nam là thị trường được lợi nhất khi Trung Quốc bị giảm sức cạnh tranh do chi phí gia tăng và đồng nội tệ lên giá. "Việt Nam đã nổi lên là thị trường thay thế đầu tiên cho Trung Quốc và có thể hưởng lợi nhiều từ điều này", ông nói. Cụ thể, số liệu của Bloomberg cũng cho thấy đồng nhân dân tệ tăng 13% trong 4 năm tính đến năm 2014. Theo hãng tin này, NDT là đồng tiền tăng giá mạnh nhất trong số 24 nền kinh tế mới nổi.

Năm nay, Vn-Index đã tăng 5,5% trong khi các chỉ số chứng khoán tại các thị trường như Indonesia, Malaysia, Thái Lan chỉ lần lượt tăng 4,1%, 2,4% và 2,2%.

Bên cạnh đó, tăng trưởng GDP bình quân năm thực tế của Việt Nam giai đoạn 2014-2050 dự kiến đạt 5,3%. Theo PwC, đây là mức tăng trưởng chỉ đứng sau Nigeria. Ngược lại, tăng trưởng GDP của Trung Quốc được dự báo giảm xuống dưới 4%.

Trên tất cả, theo Bloomberg, nguồn lao động mới là lực lượng hỗ trợ lớn cho kinh tế Việt Nam, nếu so với Trung Quốc. Theo số liệu của Liên Hợp Quốc, đến năm 2012, 13% dân số Trung Quốc đã nhiều hơn 60 tuổi trong khi chỉ 9% người Việt ở độ tuổi đó. Đến năm 2013, hơn 40% dân số Việt Nam, tương đương 90 triệu người, ở độ tuổi lao động từ 15 đến 49.

Ngoài ra, nhân công rẻ cũng là một lợi thế lớn cho Việt Nam. Lương tháng trung bình ở nước này năm 2013 là 197 USD trong khi ở Thái Lan là 391 USD, Trung Quốc là 613 USD. Sự chênh lệch này còn tiếp tục doãng rộng. Theo ước tính của Economist Intelligence Unit, đến năm 2019, chi phí lao động sản xuất mỗi giờ của Trung Quốc sẽ cao hơn 177% so với Việt Nam trong khi con số này năm 2012 là 147%.

"Tôi vẫn nhớ vài năm trước, đôi giày tôi mua ở Trung Quốc hóa ra nó được sản xuất tại Việt Nam", chuyên gia John Hawksworth của PwC nói.

Tuy nhiên, nợ xấu và năng suất lao động vẫn là những điểm yếu của nền kinh tế mà Bloomberg gọi là "con hổ thứ hai" của châu Á này. Trong khi các ngân hàng vẫn phải vật lộn để xử lý những khoản nợ dưới chuẩn thì bản thân Chính phủ cũng đang phải đương đầu với những vấn đề từ các doanh nghiệp Nhà nước làm ăn không hiệu quả. Không chỉ vậy, những vấn đề về cơ sở hạ tầng, tình trạng tham nhũng vẫn còn tồn tại. Việt Nam đứng thứ 119 trong 175 nước trên bảng xếp hạng chỉ số tham nhũng 2014. Chưa kể đến sức ép từ những cạnh tranh giành các hợp đồng sản xuất cho tập đoàn lớn từ các nước láng giềng như Philippines, Malaysia cũng khiến Việt Nam gặp khó khăn.

"Dẫu biết là nhiều tiềm năng nhưng vẫn chưa chắc Việt Nam đã tận dụng được tất cả để vươn lên", John Hawksworth nói.

Nếu nhìn từ góc độ khác, nhiều chuyên gia cho rằng hầu hết những đầu việc được dịch chuyển sản xuất từ Trung Quốc sang Việt Nam có giá trị thấp. Ngược lại, Trung Quốc đang tham vọng nâng giá trị các chuỗi sản xuất của mình.

Theo Karel Eloot, Giám đốc chinh nhánh Thượng Hải của McKinsey & Co, năng suất lao động của Việt Nam rất thấp và có thể là cản trở lớn nhất cho việc phát triển kinh tế của đất nước này.

Không chỉ vậy, Việt Nam còn được chuyên gia Tim Condon của ING Groep NV ví như nền kinh tế sẽ thay Thái Lan trở thành ngôi sao của khu vực sông Mê Kông (bao gồm Campuchia, Lào, Myanmar, Thái Lan, Việt Nam và tỉnh Vân Nam của Trung Quốc). Thái Lan từng được nhìn như một "con hổ" trước cuộc khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997-1998 nhưng hai năm gần đây xuất khẩu đã sụt giảm mạnh. Ngược lại, xuất khẩu của Việt Nam năm 2014 đã tăng 14%.

Ngân hàng ANZ dự báo GPD của Việt Nam năm 2014 và 2015 sẽ tăng lên 6,5% nhờ sự gia tăng doanh thu bán lẻ, sản xuất công nghiệp và sự phục hồi của ngành xây dựng.
Read more
Cây xanh Hà Nội và sức mạnh cộng đồng

Tôi không phải là người Hà Nội, nhưng sống ở thành phố này trong suốt quãng đời tuổi trẻ. Tôi thuộc lòng hàng cây của từng con phố: Xà Cừ ở Đường Láng, Phan Đình Phùng; Bằng Lăng dọc Kim Mã, Phạm Tuấn Tài; hay Hoa Sữa trên đường Quang Trung, Nguyễn Du...
Những hàng cây là linh hồn của mảnh đất này, là một phần cuộc sống của bất kỳ ai từng gắn bó với Hà Nội.


Một sáng thức dậy, bạn thấy người ta thông báo sẽ chặt hạ 6.700 linh hồn đó, rồi không chờ đợi gì, cưa máy được mang đi và chỉ trong vài ngày 500 cây bị đốn gục. Cả nội đô chỉ có hơn 29.600 gốc cây và những năm trước Hà Nội chỉ loại bỏ 300-500 cây khi mùa mưa bão về.

Đêm hôm trước, khi đi trên đường Nguyễn Chí Thanh, tôi thấy người ta vẫn hì hục chặt cây. Con đường từng được phong là đẹp nhất Việt Nam giờ trơ những hố đất trống, bùn vương vãi quanh vỉa hè. Và phải ít nhất ba năm nữa, nếu loại cây vàng tâm, chỉ hợp ở núi cao, phát triển được ở nơi có khí hậu khắc nghiệt như Hà Nội, con đường này mới có bóng mát trở lại.

Khi Sở Xây Dựng cho người đi chặt cây trên diện rộng, họ không chỉ chặt đi linh hồn của thành phố này mà kéo theo đó là cả niềm tin của người dân vào trách nhiệm giải trình cũng như năng lực của chính quyền. Nhiều câu hỏi được đặt ra: Tiêu chuẩn của cây đô thị là gì, tại sao Xà Cừ ở tuyến này bị đốn, thì tuyến khác cũng trong đô thị lại bắt đầu trồng; tại sao một vấn đề mà nhiều người dân Hà Nội xót xa mà người phát ngôn thành phố phát biểu “không phải hỏi ý kiến dân”, để rồi chính vì dân lên tiếng mà cuối cùng lãnh đạo thành phố phải ra quyết định ngừng.

Tôi cho rằng, người dân phản đối kế hoạch thay thế, chặt hạ 6.700 cây xanh Hà Nội không hoàn toàn chỉ vì cảm xúc với cây xanh. Cây cối cũng như nhà cửa, có thể bị hỏng hóc và cần phải thay thế. Tôi tin người Hà Nội hiểu rõ điều này. Trong 6.700 cây dự kiến bị đốn hạ, sẽ có những cây không thể không chặt. Tôi tin nhiều người cũng biết thế, nhưng họ vẫn phản ứng. Đó là bởi họ không chấp nhận sự thiếu minh bạch, vội vã trong hành động của cơ quan chức năng. Đặc biệt là với những gì thân thiết như một phần không thể thiếu của Hà Nội.

Người dân không hài lòng bởi họ cảm thấy bị gạt ngoài lề những quyết sách liên quan mật thiết đến cuộc sống của mình. Khi vòm lá xanh sắp mất đi, người ta mới thấy sự lúng túng trong quản lý, sự thiếu minh bạch trong các quyết định của thành phố. Khi vòm lá xanh mất đi, người dân mới thêm một lần nhận thấy họ đã không được có tiếng nói trước người có quyền quyết định.

Cây xanh đã đánh thức cộng đồng. Hàng chục nghìn người đã lên tiếng, trong đó có những trí thức như giáo sư Ngô Bảo Châu, tiến sĩ Trần Đăng Tuấn. Trong kỷ nguyên Internet, với mạng xã hội, quả thật “không điều gì lạ dưới ánh mặt trời”. Không một sự thiếu minh bạch nào có thể che giấu mãi.

Tôi hoan nghênh quyết định của chính quyền Hà Nội tạm dừng việc chặt 6.700 cây xanh. Đó là phản hồi cần thiết khi muốn xây dựng xã hội văn minh và dân chủ. Điều quan trọng nhất với người lãnh đạo lúc này là hãy tự nhắc mình về việc công khai, minh bạch những quyết sách có tác động lớn đến đời sống, xã hội.

Tiếc rằng, với một cuộc họp báo như để trấn an, với 21 câu hỏi không được trả lời, thì dường như vẫn có người chưa hiểu, hoặc cố tình không hiểu: Phản ứng của người dân không chỉ là chuyện về cái cây.
Read more
Những câu nói nổi tiếng của thủ tướng Lý Quang Diệu

"Cho dù tôi đang nằm trên giường bệnh, cho dù các anh đang hạ tôi xuống huyệt, nếu tôi thấy có điều gì sai trái, tôi sẽ đứng dậy ngay", đây là một trong số những câu nói thể hiện tính cách của cựu thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu.


 "Thưa ngài, đàn áp là một thói quen ngày càng lớn dần lên. Tôi được dạy rằng nó cũng giống như chuyện quan hệ - lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn", ông Lý, với tư cách là chính trị gia đảng đối lập PAP, nói với chính trị gia David Marshall năm 1956, nhằm phản đối việc đàn áp các hoạt động của các tổ chức xã hội. Ảnh: CNN.
 "Đừng đổi 'Không' thành 'có'. Đừng là một thằng hề. Nếu có lý do chính đáng giải thích tại sao lại là 'Không' thì phải giữ câu trả lời 'Không', nhưng sự từ chối phải được nói ra một cách lịch lãm", trích từ bài nói chuyện của ông Lý với các công chức vào tháng 9/1965. Ảnh: CNN
 "Tất cả mọi người, dù là thiên tài hay người bình thường, cũng đều có quyền tái sinh chính mình", trích bài phát biểu của ông Lý về dự luật phá thai, tháng 9/1969. Ảnh: CNN.
"Điều tôi lo sợ là tính tự mãn. Khi mọi thứ trở nên tốt hơn, mọi người có xu hướng muốn làm ít hơn mà hưởng nhiều hơn", trích bài phát biểu tháng 6/1970. Ảnh: CNN.
"Tôi thường bị cáo buộc là can thiệp vào cuộc sống riêng tư của người dân. Vâng, nếu tôi không làm việc đó, chúng ta sẽ chẳng có được ngày hôm nay", ông Lý trả lời phỏng vấn tờ The Straits Times, tháng 4/1987. Ảnh: CNN.
"Người Mỹ là những nhà truyền giáo vĩ đại. Trong họ có sự thôi thúc mạnh mẽ nhằm thay đổi người khác", trích từ cuốn sách The Wit & Wisdom of Lee Kuan Yew năm 1992. Ảnh: CNN.
"Phán quyết cuối cùng sẽ không nằm trong cáo phó. Phán quyết cuối cùng sẽ là khi các nghiên cứu sinh tiến sĩ đào xới kho lưu trữ, đọc những bài báo cũ về tôi, đánh giá những gì kẻ thù của tôi nói, chọn lọc bằng chứng và tìm ra sự thật. Tôi không nói mọi việc mình làm đều đúng, nhưng tôi làm tất cả là vì một mục đích ngay thẳng", trích bài phỏng vấn của ông Lý với tờ New York Times hôm 13/9/2010.
Read more
Tại sao một số người dễ bị muỗi đốt hơn?

Ước tính có tới 20% người trong chúng ta hay bị muỗi đốt hơn những người khác. Và điều bất tiện này do nhiều nguyên nhân khác nhau, từ nhóm máu tới tần suất tắm rửa của "khổ chủ".

Dù đối với nhiều người, các nốt muỗi đốt chỉ hơi gây khó chịu, nhưng đối với một nhóm nhỏ người khác, việc bị muỗi đốt đôi khi có thể dẫn đến những phản ứng dị ứng nghiêm trọng và cả nguy cơ nhiễm bệnh, chẳng hạn như sốt rét hay sốt xuất huyết, ...

"Khi một con muỗi đốt và hút máu người, nó cũng sẽ tiêm nước bọt vào cơ thể bạn để ngăn máu của bạn đông lại. Các protein và enzym trogn nước bọt của muỗi cũng là nguyên nhân gây kích ứng và ngứa ngáy", tiến sĩ Martin Donnelly đến từ Trường y học nhiệt đới thuộc Đại học Liverpool (Anh), giải thích.

Theo các chuyên gia, việc bạn có bị muỗi đốt hay không đều do "sự kết hợp hoàn hảo giữa các đặc điểm di truyền và mùi". Trong đó, tới 85% lí do tại sao muỗi "yêu thích" ai đó là vì di truyền. Do vậy, tin xấu là, chúng ta không thể làm được gì nhiều để giải quyết chuyện này. Và nếu bố hoặc mẹ của bạn là người hay bị muỗi đốt, bạn nhiều khả năng cũng hay bị những con côn trùng này quấy rầy.

Thống kê cho thấy, cơ thể người sản sinh ra gần 500 hóa chất dễ bay hơi khác nhau và chúng tỏa mùi qua da của chúng ta vào không khí. Những con muỗi có thể phát hiện rất nhiều trong số những hóa chất này, nhờ sử dụng một cặp râu tơ tí hon trên đầu của chúng.

Các nghiên cứu hé lộ, mồ hôi, axit lactic, axit uric và octenol thu hút muỗi. Trong đó, axit lactic được giải phóng qua các lỗ chân lông trên da, đặc biệt sau khi người tập thể dục thể thao. Axit uric được biết đến nhiều nhất như một hóa chất trong nước tiểu, nhưng cũng có thể tích tụ trong da người. Octenol được tìm thấy trong mồ hôi và hơi thở của người, nên nếu bạn ướt đẫm mồ hôi hoặc thở mạnh, bạn sẽ sản sinh ra chất hóa học này nhiều hơn, đồng nghĩa với việc thu hút nhiều con côn trùng hút máu vo ve quanh mình hơn.

Một số người trong chúng ta phát thải các hóa chất trên nhiều hơn những người khác một cách tự nhiên, nên đây có thể là nguyên nhân khiến họ được muỗi "ưu ái" hơn.

Muỗi dường như cũng thích nhiệt độ cơ thể cao hơn, trong khi thân nhiệt của chúng ta tăng lên khi tập thể dục, thể thao. Điều này giúp lý giải tại sao chúng ta có thể dễ bị muỗi đốt hơn sau buổi rèn luyện sức khỏe.

Mùi mồ hôi cũ, chẳng hạn như hơn 1 ngày, cũng được phát hiện hấp dẫn với muỗi hơn. Do đó, việc thường xuyên tắm rửa có thể khiến bạn ít nguy cơ trở thành mục tiêu tấn công của loài côn trùng hút máu này hơn.

Một yếu tố nữa ảnh hưởng tới việc bạn có hay bị muỗi đốt không là nhóm máu của bạn. Nghiên cứu chỉ ra rằng, những người có nhóm máu O đối mặt với nguy cơ bị muỗi đốt cao hơn gấp 2 lần so với những người sở hữu nhóm máu B. Người có nhóm máu A thậm chí còn ít bị muỗi "hỏi thăm" hơn những người sở hữu nhóm máu B.

Ngoài ra, 85% người trong chúng ta tiết ra một hóa chất giúp muỗi biết chúng ta sở hữu nhóm máu nào và họ cũng nhiều khả năng bị muỗi bám đuổi hơn 15% số con lại.

Lượng cácbon điôxit bạn thở ra cũng là thứ dẫn dụ muỗi. Những con muỗi cái sử dụng hàng loạt kỹ thuật để săn tìm con mồi. Tuy nhiên, một trong những kỹ thuật quan trọng nhất là dựa vào sự hiện diện của cácbon điôxit - chất khí không màu, vô hình mà chúng ta thở ra.

Những người thải ra lượng khí này nhiều nhất, vốn thường là người to lớn hoặc phụ nữ mang thai, nhiều khả năng lọt vào "tầm ngắm" của muỗi hơn. Chúng sử dụng một cơ quan có tên gọi là xúc tu hàm trên để phát hiện các đám mây cácbon điôxit trước khi bay tới chỗ nguồn tạo ra chúng. Cơ quan thăm dò này nhạy tới mức có thể lần ra đấu vết của khí từ cách xa tới 50 mét.

Cách tốt nhất xử lý nốt muỗi đốt

Theo tiến sĩ Ron Behrens thuộc Trường Vệ sinh và y học nhiệt đới London (Anh), vấn đề chính với các nốt muỗi đốt là việc nhiễm trùng. Ông nói, một số người có phản ứng nghiêm trọng tới mức cơ thể họ tạo ra một phản ứng viêm theo cách làm sưng phồng và tích tụ dịch quanh vùng bị đốt. Những phản ứng dị ứng này có thể gây khó chịu da nhiều tới mức khiến chúng ta có nhu cầu gãi chúng mất kiểm soát.

Tuy nhiên, lời khuyên là bạn nên hạn chế gãi càng nhiều càng tốt, vì gãi làm rách da, khiến bạn dễ bị mắc các nhiễm trùng nghiêm trọng như nhiễm trùng máu hay viêm mô tế bào da.

"Cách tốt nhất phòng ngừa nhiễm trùng là thoa một loại kem kháng viêm, chăng hạn như ibuprofen, ngay sau khi bạn bị muỗi đốt. Sau đó, dùng gạc băng chỗ muỗi đốt lại để ngăn bạn gãi vào đó", tiến sĩ Behrens nhấn mạnh.
Read more
Trái dắng ngành mía

BizLIVE - Đồng real mất giá so với USD là một vấn đề đau đầu đối với nhà sản xuất châu Á. Nhờ vậy, đường từ Brazil càng chi phối mạnh mẽ thị trường toàn cầu, Nhật báo phố Wall chỉ ra.
  
Nguồn cung dư thừa đẩy giá đường quốc tế xuống đáy thấp nhất 6 năm. Trong khi các nhà sản xuất bánh kẹo hoan hỉ với tin này, thì nhiều nước sản xuất đường lớn tại châu Á như Ấn Độ và Thái Lan lại ngậm ngùi.



Tính từ mùa hè năm trước, giá đường đã giảm 30%, hiện được giao dịch ở mức dưới 13 cent/pound trên sàn giao dịch ICE Futures của Mỹ.

Cơ hội cho Brazil tăng xuất khẩu
Trước tin này, nước sản xuất đường lớn nhất thế giới - Brazil - không quá đau đầu vì đồng real cũng đang sụt giảm. Nội tệ Brazil đã xuống đáy 11 năm so với bạc xanh.

Giá đường quốc tế được tính theo USD, nên các nhà xuất khẩu Brazil có thể tận dụng thời cơ bản tệ mất giá để hạ giá xuất khẩu, tăng tính cạnh tranh.


Ngược lại tại châu Á, cả đồng rupee của Ấn Độ và baht của Thái Lan trụ khá vững so với một đồng USD đang tăng giá. Điều này gây khó khăn cho các nhà sản xuất muốn giảm giá xuất, bóp nghẹt lợi thế cạnh tranh trên thị trường toàn cầu.

“Đồng real mất giá so với USD là một vấn đề đau đầu đối với nhà sản xuất châu Á. Nhờ vậy, đường từ Brazil càng chi phối mạnh mẽ thị trường toàn cầu”, ông Sergey Gudoshnikov, nhà kinh tế kỳ cựu tại Tổ chức mía đường quốc tế, nhận xét.

Nguồn cung đường trên thị trường toàn cầu dư thừa tới 600.000 tấn so với nhu cầu trong năm 2015, ông Gudoshnikov ước tính.

Giá dầu giảm cũng không giúp cải thiện tình hình. Tại Brazil, mía còn được dùng để sản xuất ethanol, nhưng đây không phải nguồn năng lượng được ưa chuộng. Vì vậy mía được sử dụng để làm đường nhiều hơn.

Diễn ra tình trạng thừa cung là do mùa vụ sản xuất mía kéo dài 2 năm, khiến người nông dân khó điều chỉnh nhanh chóng theo điều kiện thị trường.

Ấn Độ: Nước sản xuất đường lớn thứ hai trên thế giới
Thời tiết đặc biệt thuận lợi tại Ấn Độ giúp một vụ mía kéo dài hơn hai mùa, khiến đây trở thành nước sản xuất đường lớn thứ hai trên thế giới.

Tuy nhiên lợi nhuận của các nhà sản xuất Ấn Độ đang bị bào mòn. Mặc dù nguồn cung dồi dào làm giảm giá nguyên liệu, các nhà máy vẫn phải mua mía với giá được chính phủ quy định từ trước để bảo hộ người nông dân. Thường mức này cao hơn so với giá quốc tế.

So với tồn kho vào đầu tháng 10/2014, dự trữ đường của Ấn Độ được dự đoán sẽ tăng gấp đôi lên 3 triệu tấn vào cuối mùa, kết thúc vào tháng Chín.

Trong khi đó các nhà sản xuất chỉ ký kết được hợp đồng xuất khẩu 200.000 tấn đường mùa này, giảm trầm trọng so với mức 2,6 triệu tấn trong mùa mía năm 2013 – 2014.

“Đường đang dồn ứ tại Brazil. Tôi cho rằng Ấn Độ sẽ không có cơ hội để xuất khẩu nhiều trong tương lai gần”, ông Vandana Bharti, trợ lý phó chủ tịch mảng hàng hóa tại công ty SMC Comtrade nhận xét.

Trong khi các chuyên gia lại ước tính sản lượng đường tại Ấn Độ sẽ tăng 1 triệu tấn lên 26,5 triệu tấn trong mùa vụ năm nay.

Thái Lan - triển vọng xuất khẩu mờ mịt
Thái Lan cũng loay hoay với triển vọng xuất khẩu mờ mịt. Kim ngạch xuất khẩu đường trong tháng Một giảm 7,5% xuống 357.654 tấn so với cùng kỳ năm trước, theo số liệu Bộ công thương.
“Địa hạt xuất khẩu đường của Thái Lan đang chịu sức ép, không chỉ từ đồng real mất giá mà còn do đồng baht quá mạnh”, đại diện công ty mía đường Thai Sugar Millers cho biết.

Trong lúc này, các nước láng giềng là phao cứu sinh của Thái Lan, nhất là Indonesia, vì đất nước chùa vàng có thể xuất khẩu sang đây với giá thấp hơn Brazil do lợi thế khoảng cách địa lý.

Nhưng trong kịch bản xấu khi giá đường tiếp tục chìm sâu, Thái Lan sẽ khốn đốn hơn nhiều so với Brazil.

“Các nhà sản xuất Brazil vẫn có thể trụ vững khi giá đường giảm thêm 20% nữa, vì đồng real đã mất giá tới 50%”, Thai Sugar Millers chỉ ra.
Read more
Ngèo khó có là một lợi thế?

Sự nghèo khó là một lợi thế thôi thúc con người phấn đấu, giúp họ có ước mơ để vươn tới cái mà họ đang thiếu.
Ai đó đã từng nhắc nhau thế này “Nghèo là một cái tội”. Câu nói hàm ý rằng, nghèo thì phải chịu sự miệt thị của xã hội. Những người nghèo cũng thường hay than thở rằng, vì tôi nghèo nên tôi không học giỏi là đúng thôi, vì tôi nghèo nên tôi phải đi ăn xin, ăn cắp để mà tồn tại, vì sống trong cảnh nghèo nên tôi bị bạo hành gia đình.

Những điều họ than thở chẳng sai. Nhưng tôi muốn nói rằng, xin đừng lấy cái nghèo của bạn ra để ngụy biện cho tất cả những sai lầm và sự lười biếng của bạn. Vì anh bạn tôi nghèo đi làm phụ hồ vẫn học giỏi, vì rất nhiều người nghèo khác vẫn tự lao động kiếm tiền chứ không hành nghề ăn xin, trộm cắp, vì bạo lực gia đình thì phải trách bạn chọn sai chồng trước chứ không phải hoàn toàn do gia cảnh.

Và bây giờ, tôi muốn bạn nghĩ khác đi. Với tôi, nghèo là một lợi thế.

Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo Hương Vân, Hương Trà tỉnh Thừa Thiên - Huế. Nghèo như thế nào à? Nhà nội tôi ở gần con sông. Mỗi năm mùa nước lũ đi qua, chúng tôi luôn chuẩn bị tinh thần rằng, cơn lũ ấy sẽ cuốn đi bất cứ thành quả nào của một năm làm lụng vất vả. Có hôm đang nằm ngủ, mở mắt dậy đã thấy nước ngập lai láng, thau chậu xoong nồi trôi bì bõm.

Tôi còn nhớ trận lụt lịch sử năm 1999 nhấn chìm 20 huyện thị xã miền Trung làm ít nhất 595 người chết. Để sống sót, lũ trẻ chúng tôi phải leo lên mái nhà, ngồi chờ trực thăng cứu hộ đi qua rải mì xuống ăn cho đỡ đói. Chúng tôi đã ngồi co ro trên mái nhà như thế suốt 2 ngày đêm chờ cho có thuyền đến đón. Món cơm độn hột mít đã là một món ăn nuôi sống tôi cả thời gian dài.

Hồi lớp 4, tôi được chuyển vào thị xã Đồng Xoài, tỉnh Bình Phước học. Đó được xem như là một thành phố mới đối với tôi. Giờ làm văn, cô giáo bảo tả con vật mà em yêu thích. Thay vì những đứa trong lớp đi tả con mèo, con chó, tôi đi tả con trâu. Tôi bảo con trâu da đen, bẩn, xấu xí, thường bị con người đem ra so sánh lúc họ khinh miệt một ai đó với những câu ví quen thuộc “Đen như trâu!”, “Lì như trâu!”... Nhưng dù xấu xí, thấp hèn, chỉ có trâu là con vật duy nhất ở quê tôi chịu đứng yên cho con người cưỡi, chẳng phân biệt người đó giàu hay nghèo, sang hay không sang. Cũng chỉ có trâu là con vật duy nhất nai lưng trên những cánh đồng cùng bác thợ cày làm ra hạt gạo, giúp người dân quê tôi thoát khỏi cái đói. Lũ trẻ ở thành phố vốn chẳng biết con trâu thế nào nên bị tò mò bởi bài viết của tôi. Tôi tự hỏi, nếu như không lớn lên từ nông thôn, nếu không có những tháng ngày nghèo khó đi chăn dắt trâu ấy, hẳn tôi đã chẳng có cái để kể lại trong bài văn. Phải chăng, nghèo là một lợi thế?

Hồi học cấp hai, chúng tôi có học môn kỹ thuật. Lúc đó, cô giáo tôi bắt chúng tôi đan rổ. Hầu hết học sinh đều lấn cấn không biết làm sao đan. Nhưng tôi đã hoàn thành được một cái rổ rất đẹp. Dĩ nhiên, tôi có nhờ sự trợ giúp của ông nội tí xíu. Vì nhà nội tôi nghèo quá, không có tiền mua rổ nên tất cả rổ rá đều tự đan. Bài kỹ thuật hôm ấy tôi cũng được điểm cao nhất lớp. Phải chăng, nghèo lại là một lợi thế?

Năm học lớp 8, máy tính Casio là một thứ xa xỉ đối với tôi. Hầu hết tôi đều tự tính tay vì không có máy tính để học. Tôi đã nhịn ăn sáng để tích cóp tiền nhưng không đủ. Thương tôi, anh hai tôi đã đi phát cỏ cho nhà hàng xóm một tuần để lấy tiền mua máy cho tôi. Tôi mân mê nó như một báu vật. Năm đấy, tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi giải toán trên máy tính Casio và đi thi thố với các tỉnh còn lại. Nếu không nghèo, liệu tôi có mân mê cái máy tính để rồi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi như thế không?

Lên cấp 3, nhà tôi không có tiền mua máy vi tính cho tôi học. Năm nhất đại học, khi một người bạn yêu cầu tôi làm file thuyết trình bằng phần mềm Power point, tôi đã rụt cổ vì không biết Power point là cái quái gì. Bạn tôi đã cười tôi một cách khinh bỉ chỉ vì lý do tôi chưa bao giờ được chạm tay đến cái máy vi tính. Nhưng chính vì cái cười khinh bỉ ấy, đã khiến tôi có động lực để vươn lên. Tôi trở về ký túc xá và quyết định mua các tờ báo về máy vi tính để đọc, nghiên cứu cách sử dụng các phần mềm rồi thời gian rảnh ra tiệm Internet để thực hành. Sau hai tháng miệt mài, tôi trở thành cộng tác viên của tờ báo “Làm Bạn Với Máy Vi Tính” với các bài viết chỉ cách sử dụng hiệu quả các phần mềm như Photoshop, Cool Edit, Movie Maker, Microsoft Picture... Ngày lãnh nhuận bút đầu tiên được 200 ngàn, tôi mời đám bạn đi ăn lẩu. Đám bạn trầm trồ thán phục tôi. Còn tôi thì tự hỏi, phải chăng nghèo là một lợi thế giúp tôi quyết tâm hơn để không bị bạn bè khinh bỉ?

Cơn bão tuyết lịch sử của Nepal ngày 14/10/2014 khiến ít nhất 42 người thiệt mạng, 17 người mất tích trong tổng số 168 người tham gia leo núi trên cung đường Annapurna Circuit. Mọi người luôn cho rằng, lý do tôi sống sót là may mắn. Nhưng với tôi, một phần lý do giúp tôi sống sót là nhờ cái nghèo. Vì nghèo nên lúc ở Ấn Độ, mỗi ngày tôi cuốc bộ 12 km để đi học bởi không có tiền chi trả cho bus hoặc xe kéo. Chân tôi quen với việc đi bộ nên dĩ nhiên khi leo núi, tôi đã không gặp bất cứ trở ngại nào kể cả lúc lạc vào thung lũng tuyết. Cũng vì nghèo, tôi đã tự học cách chăm sóc bản thân mình sao cho tốt nhất. Nên khi mọi người run sợ bão đến, tôi vẫn bình tĩnh giải quyết vấn đề. Phải chăng, nghèo lại tiếp tục là một lợi thế giúp lưu giữ mạng sống của tôi?

Lịch sử cũng đã chứng minh rằng, những tỷ phú, những người thành công trên thế giới hầu hết đều có gia cảnh xuất thân từ nghèo khó.

Steve Jobs, cha đẻ của Apple sinh ra là trẻ mồ côi, được một cặp vợ chồng không mấy khá giả tại California nhận về làm con nuôi và ông từng bỏ ngang đại học vì không đủ tiền đóng học phí.

Michael Dell, người sáng lập đồng thời là Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn sản xuất máy tính nổi tiếng thế giới Dell từng là người phục vụ, chuyên rửa chén đĩa trong một nhà hàng Trung Quốc với mức lương 2,3 USD/giờ.

Howard Schultz, chủ thương hiệu café Starbucks có tuổi thơ lớn lên từ khu ngoại ô nghèo Canarsie, Brooklyn nơi mà cha ông làm nghề lái xe ba gác.

Francois Pinault, ông trùm của các nhãn hiệu thời trang cao cấp như Gucci, Stella McCartney, Alexander McQueen… từng phải bỏ học vì bị bạn bè trêu trọc, kỳ thị bởi gia cảnh quá nghèo.

Sheldon Adelson, ông trùm sòng bạc Las Vegas là con trai của một tài xế taxi, năm 12 tuổi từng đi bán báo rong, bán kẹo, phát tờ rơi để kiếm sống. Del Vecchio – ông chủ công ty sản xuất kính lớn nhất thế giới với các thương hiệu như RayBan và Oakley từng bị gửi tới trại trẻ mồ côi vì người mẹ góa phụ không thể chăm sóc.

Nếu không sinh ra và lớn lên trong gia cảnh nghèo có, liệu những tỷ phú trên có tìm được động lực để thay đổi cuộc đời như bây giờ không?

Vậy, hẳn nghèo đã là một lợi thế thôi thúc họ phấn đấu, giúp họ có ước mơ để vươn tới cái mà họ đang thiếu. Bởi những người giàu thì đủ đầy quá rồi, đôi khi họ không biết họ ước mơ gì, mong muốn gì, phấn đấu vì điều gì. Thế nên, thay vì ngồi đó than thở “nghèo là một cái tội”, hãy nghĩ rằng, nghèo là một cơ hội, là một lợi thế. Bởi những người giàu không thể dùng tiền để mua được cái lợi thế mà người nghèo đang có. Và bởi những người nghèo, luôn có những câu chuyện, những hồi ức đẹp nhất mà không phải người giàu nào cũng may mắn trải qua….

Chưa bao giờ tôi thấy nghèo lại là một lợi thế lớn như lúc này. Bởi thế nên một học trò nghèo học giỏi luôn được người ta ca tụng. Bởi thế nên anh nhà giàu có học giỏi mấy thì người ta cũng bĩu môi cười khẩy, giàu mà, có gì hay ho đâu. Bởi thế nên một cô siêu mẫu từng đi bán vé số luôn được người ta mến mộ hơn cô siêu mẫu có bố mẹ là đại gia. Bởi thế nên hôm phỏng vấn tôi, cô phóng viên một tờ tạp chí cứ cố tình thêm thắt những tình tiết nghèo khổ vào để mong nhận được sự đồng cảm từ độc giả.

Xã hội chưa bao giờ hết sự bao dung hoặc cạn kiệt lòng nhân đạo. Nhưng cái cách mà nhiều người đang làm là lấy cái nghèo ra để đổ lỗi, để ngụy biện cho sự lười biếng, không chịu cố gắng của mình. Ai sẽ khiến bạn giàu lên, ai sẽ cảm thông cho cái nghèo của bạn nếu cả bản thân bạn cũng bằng lòng và chấp nhận với cái nghèo đó?
Read more
Đi tìm định nghĩa hạnh phúc

Khi không biết rung cảm trước hạnh phúc của người khác, sẽ thật khó để bạn có được hạnh phúc cho bản thân mình.

Từ lâu rồi, mình tình cờ đọc được một bài báo viết về đám cưới của một cô dâu bị suy thận, ngồi xe lăn, nặng chưa đầy 20 ký, thân hình gầy gò, ốm yếu, với chú rể là chàng trai lành lặn bình thường, kém cô dâu 3 tuổi. Tình yêu của họ nảy nở và sinh sôi từ bệnh tật, từ đớn đau, từ những lần miệt mài, rong ruổi đưa nhau đi bệnh viện. Và rồi kết quả của cuộc tình ấy là một đám cưới đầy hoa, đầy niềm vui, đầy tiếng cười, và đầy cả những giọt nước mắt rơi.


Trước giờ, chỉ nghe bệnh tật và đau đớn là nguyên nhân, là cái cớ của những đổ vỡ, cách xa trong tình yêu, chứ là nguồn cội, là chất xúc tác để tình yêu thăng hoa thì cũng hiếm! Đọc xong, tự nhiên thấy lòng nghèn nghẹn, môi mằn mặn. Khóc để mừng cho đám cưới của họ, để ngưỡng mộ tình yêu của họ, và để thấy lòng mình ấm áp khi nhận ra rằng hạnh phúc và điều thần kỳ cũng không hẳn là quá xa xỉ, bởi nó vẫn hiện hữu trên đời, ngay trước mắt chúng ta, và từ những gì tưởng như bất hạnh, đau thương nhất.

Trên thế giới này có vô vàn những cô gái xinh đẹp, giỏi giang, thành đạt nhưng mình và rất nhiều người khác đều tin rằng, trong cái khoảnh khắc xòe ra bàn tay để chú rể lồng vào chiếc nhẫn cưới ấy, thì người đàn bà bệnh tật, gầy gò, ốm yếu đó mới chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!


Vậy hạnh phúc là gì? Tại sao nó lại đến với người phụ nữ bệnh tật, xấu xí gầy gò ấy, trong khi ngoài kia, rất nhiều những người đàn bà đẹp, khỏe mạnh thì vẫn loay hoay chưa thể tìm thấy hạnh phúc của mình?

Bạn thấy một người phụ nữ giàu có, ngồi trên xe hơi cùng chồng và hai đứa con, đi ra từ một ngôi biệt thự sang trọng, và bạn bảo rằng cô ấy thật hạnh phúc? Chưa chắc! Biết đâu cả hai vợ chồng đó đều có nhân tình và hiện tại họ đang ly thân? Biết đâu hai đứa con ấy không phải con của ông chồng mà là con của em chồng? Biết đâu họ không phải đang đi chơi mà là đưa nhau ra tòa? Nếu vậy thì liệu bạn có còn nói rằng cô ấy hạnh phúc? Thế nghĩa là: hạnh phúc không phải thứ bạn có thể nhìn thấy!

Hoặc giả, một đôi tình nhân tay trong tay, vai kề vai, họ quấn lấy nhau trên chiếc ghế đá bên hồ, thì thầm vào tai nhau những lời ngọt ngào thề hẹn, lấy mặt hồ làm chứng nhân cho tình yêu. Bạn thấy họ thật hạnh phúc? Cũng chưa chắc! Vì rất có thể đó chỉ là những lời yêu giả dối, rồi sau khi chiếm đoạt được thân xác của cô gái, làm cho cô ấy có bầu, chàng trai sẽ té luôn. Rồi cô gái thất tình sẽ tìm ra chính cái hồ này để nhảy xuống tự tử. Vậy tức là: hạnh phúc không phải thứ bạn có thể nhìn thấy!

Nếu chúng ta không thể nhìn thấy hạnh phúc, vậy chúng ta có thể cảm thấy được nó không? Mình nghĩ là có! Nếu bạn đã mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, để rồi khi nghe con cất tiếng khóc chào đời, khi nắm bàn tay con nhỏ xíu, ấm áp trong lòng bàn tay bạn, mình tin, ấy là khi bạn cảm thấy được hạnh phúc! Bạn thích tiếng đàn ghita và ước ao một ngày tự mình sẽ chơi được một bản cổ điển thánh thót, ngọt ngào. Rồi bạn giam mình trong phòng để luyện hợp âm, để chạy ngón, đến nỗi quên ăn quên ngủ, đến nỗi những đầu ngón tay tím bầm, rướm máu, vậy thì mình tin, khi bạn biểu diễn bản nhạc đó cho bạn bè nghe, được mọi người vỗ tay khen ngợi, ấy là khi bạn cảm thấy được hạnh phúc!

Nếu hạnh phúc đối với bạn là được ở trong căn hộ cao cấp nhất, đi những chiếc xe đắt tiền nhất, mình tin là suốt đời bạn sẽ phải vất vả chạy theo hạnh phúc của mình. Bởi có thể căn hộ bạn đang ở hiện tại là cao cấp nhất, nhưng vài năm sau, chắc chắn sẽ có những căn hộ khác cao cấp hơn. Chiếc xe bạn đang đi cũng thế, rồi sẽ có những chiếc khác đắt tiền hơn. Và bạn sẽ phải theo nó đến cùng nếu bạn vẫn muốn mình là một người hạnh phúc.

Người ta nói rằng hạnh phúc nằm ở trên đường đi chứ không nằm ở đích đến, có lẽ là đúng! Bởi bạn xem một trận bóng đá không phải chỉ để biết kết quả, không chỉ vì kết quả. Có thể đội bóng của bạn không thắng nhưng bạn vẫn thấy vui, bởi bạn đã được chiêm ngưỡng những bàn thắng đẹp, thưởng thức những pha xử lý kỹ thuật, những tình huống hấp dẫn. Điều đó đôi khi còn quan trọng hơn cả kết quả (trừ khi bạn chơi cá độ).

Một người đàn bà quan hệ với người đàn ông mình yêu không hẳn chỉ để đạt được hạnh phúc. Đôi khi, chỉ cần được gần gũi, được nhìn thấy người đàn ông của mình hạnh phúc thì với họ đó đã là một sự thỏa mãn rồi.

Có lẽ, hạnh phúc không phức tạp như ta vẫn nghĩ, mà hạnh phúc đơn giản chỉ là có được những gì chúng ta muốn có. Cô dâu bệnh tật, ốm yếu, gầy gò ấy là người hạnh phúc vì cô ấy muốn có và đã có được tình yêu của người mình yêu. Nếu điều cô ấy muốn có không phải là chú rể kém mình 3 tuổi ấy mà lại là một chàng diễn viên Hàn Quốc kém cô ấy chục tuổi, hoặc một doanh nhân thành đạt, là chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn, liệu cô ấy có đạt được hạnh phúc của mình?

Vậy nghĩa là: bạn có hạnh phúc hay không phụ thuộc rất lớn vào việc bạn muốn có cái gì. Nếu hạnh phúc với bạn chỉ là tìm được một công việc bình thường, thu nhập bình thường, lấy một cô vợ bình thường, mình tin là sẽ không khó để bạn trở thành một người hạnh phúc. Còn tất nhiên, nếu hạnh phúc với bạn là được làm chủ một công ty khổng lồ giống như Microsoft, lấy vợ đẹp như Angelina Jolie thì chắc chắn cơ hội để trở thành một người hạnh phúc của bạn sẽ gian nan, xa xôi hơn.

Mình không có may mắn được dự lễ cưới của chú rể và cô dâu bệnh tật, gầy gò ấy. Nhưng nghe nói là trong đám cưới, cô dâu đã hát tặng chú rể bài hát “Lời của gió”. Không được nghe giọng hát của cô ấy nhưng mình tin rằng sẽ khó có người nào khác hát hay hơn cô ấy được. Bởi cô ấy hát bằng tình yêu, bằng lẽ sống, bằng cả trái tim mình. Đám cưới ấy không chỉ đặc biệt bởi cô dâu, chú rể, bởi hoa, bởi quà, mà còn bởi cả những giọt nước mắt của những người tham dự. Nếu hôm ấy bạn có mặt ở hôn lễ ấy, và bạn không hề xúc động, không thấy nghẹn ngào trước hạnh phúc của họ thì bạn là người thật bất hạnh. Bởi khi không biết rung cảm trước hạnh phúc của người khác, sẽ thật khó để bạn có được hạnh phúc cho bản thân mình.
Read more
Hà Nội mùa vắng những cây xanh

Không còn hàng cây, con phố hiện ra như khuôn mặt mộc sần sùi của người đàn bà từ lâu đã quen trang điểm.

Bạn lên Google, gõ "Hà Nội", rồi chọn vào mục "hình ảnh", bạn sẽ thấy Hà Nội hiện lên với toàn là cây: cây rực rỡ mùa hạ, xanh mướt mùa xuân, vàng rực mùa thu và trầm tư mùa lạnh. Nhưng đó là trước đây, bởi e rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, kết quả tìm kiếm mà Google mang lại cho bạn sẽ rất khác. Đó là một Hà Nội với những con phố trơ trụi, với những hố sâu hoắm la liệt trên vỉa hè, ngổn ngang đất đá, rễ cây, cành, lá…
Nếu một người nước ngoài tìm thấy trên Google những bức ảnh mùa thu Hà Nội đẹp mê hồn với hàng sấu già rải lá vàng trên những con đường mát lành long lanh đốm nắng, với những gốc xà cừ cổ thụ hiên ngang xòa bóng thênh thang. Người đó quyết định đến thăm Hà Nội thì khi đặt chân tới đây, vào thời điểm này, du khách ấy khó tránh khỏi cảm giác mình đã bị dối lừa…


Phan Đình Phùng - con đường lãng mạn ở Hà Nội với nhiều cây xanh.
Sự dối lừa không chỉ từ những gì đang diễn ra, đang đập vào mắt mà còn từ nhiều thứ khác. Ngắm những bức tranh phố cổ của Bùi Xuân Phái, hẳn du khách nước ngoài ấy sẽ thán phục trí tưởng tượng siêu việt của người họa sĩ bởi phố không cây mà ông ấy lại vẽ được nên cây. Nghe những câu hát như "Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ" rồi cả "Nhớ phố Quang Trung, đường Nguyễn Du, những đêm hoa sữa thơm nồng" hẳn du khách ấy phải hoang mang tự hỏi liệu mình có đang đi nhầm đến một thành phố nào khác mà không phải là Hà Nội hay không?

Sự hoang mang của du khách ấy cũng là dễ hiểu, bởi ngay bản thân tôi, sáng nay đi làm trên con phố quen mà vẫn cứ ngỡ như mình đã lạc đường, bởi mọi thứ thật trống rỗng, hoang tàn và khác lạ với những thân cây bị đốn hạ ngổn ngang, bật gốc chỏng chơ, xác xơ cành lá. Một cảm giác xót xa lắm! Xót xa như luống hoa mình nâng niu, chăm sóc vừa bị một trận bão lũ khủng khiếp quét qua, xót xa như người mình thương yêu nhất vừa bị tai nạn giao thông, mặt mũi tím thâm, bầm dập, chằng chịt vết khâu, vết rách. Không còn hàng cây, con phố hiện ra như khuôn mặt mộc sần sùi của người đàn bà từ lâu đã quen trang điểm. Không còn hàng cây, con phố chơ vơ, tội nghiệp như một kẻ vừa bị người yêu ruồng bỏ, phụ tình. Và tôi tin, rất nhiều người yêu Hà Nội cũng có cảm giác giống tôi, cũng sẽ xót xa như thế!

Sáng nay, đường Hà Nội vẫn tắc, thậm chí còn tắc hơn bởi có thêm nhiều những xe tải chất đầy những thân cây vừa bị chặt hạ chở đi đâu đó. Trong khoảnh khắc bị ứ lại giữa biển người xe nhung nhúc, ngột ngạt khói bụi ấy, tôi thấy văng vẳng bên tai câu hát phát ra từ cái loa cũ kỹ, nhỏ xíu của một người bán đĩa dạo bên đường…

"Những chiếc thùng xe, chở đầy cây bự. Ai chở Hà Nội của tôi đi đâu?...".

Tiếng hát rất khó nghe, léo nhéo và rất rè. Có lẽ, chỉ những người đi xe máy, đi xe đạp, đi bộ, hoặc mấy bác xe ôm, mấy chị lao công, mấy bà bán trà đá bên đường là nghe được, còn mấy ông ngồi trong xe hơi, cửa kính bịt kín mít, rồi bật nhạc xập xình, thì khó mà nghe nổi…
Read more